Mọi người ai cũng lo cho tôi.Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp.Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới.Như một con rết hoặc như một con rắn.Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.Quả thực lâu lâu cũng thành quen.Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng.
