Nước mắt tôi lại rơi.Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người.Con sông trước mặt thật xanh và êm.Người ta, người ta lấy đấy chứ.Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.Để đỡ tình cờ lặp lại.Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc.Dù tôi rất ghét những người ích kỷ và khe khắt.Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.