Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục.- Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông.Có thể bị trước đó nhưng không nhớ hoặc không nhận thức được.Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.Cũng có cớ để thôi viết.
