Như một thứ bạn bè cho xôm tụ.Có lẽ là phim hình sự.Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.Nói thì hay mà làm thì rất dở.Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.Thôi, cứ chiều cái dạ dày.Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy.Mà tôi chỉ cần những người biết điều.Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.