Nếu không làm sao cho tài chánh khá lên được thì cũng cứ vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được nữa. Người tôi nói tới đây là ông Al Smith, đã giữ chức Thống đốc tiểu bang Nữu Ước trong bốn nhiệm kỳ liền, một việc không tiền khoáng hậu trong lịch sử xứ này. Ông bắt đầu quen nhiều người, và nhiều người cũng bắt đầu biết ông.
Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Hèléne nói: "Ta sa cơ như vậy, chính lỗi tại ta chứ không tại ai hết. Tôi có thể kể ra một trường hợp khác nữa, một người bạn gái, cô Lucile Blake.
Bác sĩ đó dặn anh ta kiêng thức này, thức khác và đừng lo lắng gì hết, phải hoàn toàn bình tĩnh. Dần dần bạn sẽ thấy như vậy không tốn thời giờ mà được nhiều kết quả. Công ty bán sách dọa nếu không bán chạy hơn sẽ không cho mượn tiền trước nữa.
Ông nhìn thẳng vào cái chết bình tĩnh, nhẫn nhục, làm động tới quỹ thần. Nó nói "đổ nước như vậy để cho cỏ rác trong đầu óc tôi khỏi khô". Đại tướng Marshall cũng vẫn theo phương pháp đó, trong thời đại chiến, khi ông làm Tổng tư lệnh quân đội Hoa kỳ.
Đáng lẽ gây dựng lại sản nghiệp của họ, họ lại đâm ra "gây lộn một cách chua chát và kịch liệt với số phận" khiến cho đời phải tăng thêm số người mắc bệnh chán đời. Ông chế nhạo tất cả các tôn giáo, cho rằng Thánh kinh chứa toàn những chuyện hoang đường và đời người là một "chuyện do một thằng khùng kể, đầy những lời rỗng tuếch, vô nghĩa và những hành động hung hăng của những kẻ hoá dại". Không có cách nào trả nổi mà cũng không vay thêm được.
Có lẽ bạn phải thay hẳn những thói quen đã nhiễm từ trước tới giờ. Dưới đây là chuyện thiệt do ông kể cho tôi nghe. Laurs, giám đốc khám đường và ông cho tôi biết rằng những trọng phạm kia lúc mới vô khám, bao giờ cũng đầy oán hận và sầu thảm.
Ông lập từ đêm trước, tự hẹn mình phải bán được bao nhiêu vé bảo hiểm ngày hôm sau. Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này. Có phải bằng cách than thân trách phận và muốn được mọi người chú ý tới, săn sóc cho không? Không.
Trời đã thưởng công tôi! . Bạn đã kinh nghiệm như vậy rồi chứ? Tôi cũng vậy. Nếu không có vớ thì con mèo cũng được.
Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Hết sức làm được tới đâu thì làm, còn kết quả, phó cho vận mạng". Thần kinh căng thẳng là một thói quen, mà thói xấu có thể bỏ được, thói tốt có thể tập được.
T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi. Ai nói gì ông cũng theo gương ông lão người Đức kia mà "chỉ cười thôi". Tôi để nó reo 14, 15 lần rồi mới có đủ can đảm lại nhắc ống lên nghe, vì tôi biết trước rằng nhà thương kêu tôi và tôi hoảng sợ.