Họ biểu trưng cho chính họ.Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.Tôi không muốn đi đâu cả.Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?.Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu).Mình rất sợ phí thơ.