Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức.Cậu em hướng dẫn tận tình.Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người.Làm một bài thơ dở để được khen.Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm.Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
