Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.Hai nhà này nếu chân chính có khi chỉ là một.Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng.Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.Ở đây, bạn thấy bệnh tinh thần của bác còn nặng hơn của bạn.