Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền… Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Đặc biệt là trong những người tài.
Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Đừng lỡ nhiều là được. Sự vô lo của họ giết dần những thiên tài. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.
Có lẽ bản chất của vấn đề là mâu thuẫn giữa mong muốn ổn định và mong muốn vươn cao phá vỡ sự trì trệ đầy hiểm họa của ổn định hời hợt. Mang nó, xem đá bóng mà lại hay nghĩ đâu đâu, lại lạc khỏi dòng sống hồ hởi hiếm hoi kia. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng.
Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Nhưng ta không cho nàng nói. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.
Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.