Mà bác thì dùng toàn công thức.Tạo hóa thật tốt cho con người bộ óc.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.Dù biết là tạm thời thôi.Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.