Do đó, ông ta đã đặt cược một món tiền lớn cho bất cứ ai có ngựa chạy nhanh hơn con ngựa của mình. Làm như vậy, ý tôi muốn nói rằng nếu quả thật anh Araman có năng lực kinh doanh, thì anh ấy vẫn có một số vốn để thực hiện. Phải là nước mát đấy, vì trời đang nóng mà.
Do đó, ông ta đã đặt cược một món tiền lớn cho bất cứ ai có ngựa chạy nhanh hơn con ngựa của mình. Cho đến một hôm, ông ấy thất thểu tìm tôi cho biết, gia sản của ông đã khánh kiệt. Một lúc sau, họ đã đi ngang qua những trang trại của nông dân Babylon.
À! Đừng quên tôi còn cậu bạn ở đây. Cũng do vậy, tôi rất thận trọng khi đề ra những mục tiêu cho mình nhưng một khi đã có mục tiêu thì tôi nhất quyết phải hoàn thành. Vua Nebuchadnezzar lên ngôi và đã tiếp tục thực hiện công trình còn dang dở của cha mình.
Nhưng cái xác không hồn của anh ta nhắc ông nhớ đến một kết quả thảm hại. Tất cả họ đều đi vác nước tưới cho những khu vườn của nhà vua. Ở đây, một số người hoảng sợ, bị kích động nên đã xô đẩy nhau và gây náo loạn.
- Tôi khuyên các bạn nên lấy sự khôn ngoan của Algamish làm bài học cho mình, hãy luôn tự nhủ với bản thân rằng: "Phải dành riêng cho mình một phần mười trong tổng số tiền mà mình đã kiếm được". - Nếu gặp ông ấy trong đêm tối, tôi sợ không kiềm nổi lòng tò mò muốn sờ vào túi tiền của ông ta, xem nó lớn như thế nào… - Dịp may thường đem đến cho chúng ta những cơ hội rất ít khi lặp lại lần thứ hai.
Vì nó là phần thưởng xứng đáng do công sức lao động vất vả của anh làm nên, không ai có quyền buộc anh phải chia sớt cho người khác, trừ phi đó là ý muốn của anh. - Nhưng tất cả những gì cháu kiếm được là của cháu chứ? – Tôi hỏi tiếp. Dabasir có vẻ như phớt lờ trước tình cảnh của Tarkad.
- Ông Arkad giàu nhất, bởi vì ông ấy là người giỏi nhất trong việc tìm ra vàng. Tối đến, thay vì có lều lán hay ổ rơm để nằm nghỉ, bọn ông chỉ nằm trơ trụi trên mặt đất, mặc cho gió cát và cái lạnh hành hạ thân xác. Đó chính là một cuộc sống đáng sống - một cuộc sống mà cháu hằng mong ước.
- Cháu đã tổ chức một buổi tiệc thịnh soạn và mời rất nhiều người tới dự. Đến khi người vay đến trả tiền, tôi sẽ trao lại vật đó. - Ta đã từng biết họ cách đây bốn mươi năm.
Người chủ của nó chẳng quan tâm đến việc trả nợ cho tôi và có lẽ suốt đời tôi không thể lấy lại món tiền đó. Thế là, tôi được giao cho bà Sira và ngày hôm đó tôi phải dắt lạc đà cho bà ta trong suốt cuộc hành trình về quê thăm mẹ bà ấy. Không gian như chùng xuống, không một ai lên tiếng trả lời.
- Nhưng tại sao tất cả mọi người không thể học được cách thức kiếm ra nhiều vàng để trở nên giàu có? – Nhà vua hỏi lại. Thế nên, con đừng bao giờ chậm trễ! - Lúc gặp những người cày ruộng này, ông không lớn hơn cháu bây giờ đâu.