Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt.Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới.Đó là mong muốn của cá nhân bạn.Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.Vậy thôi, bạn sống bình thường.Kể cả cái nhàm chán.Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.