Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Vậy mà tôi đang viết. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía.
Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Rao giảng cũng là chơi.
Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Chỗ còn lại trong tủ thì không nỡ giết. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.
Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Chúng xèo xèo sền sệt. Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.