Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô.Vậy phải đọc lại cuốn này thường thường.Chàng kể: "Giữa trận đấu, tôi đột nhiên cảm thấy hết thời gian.Khách ở tiệm nước ăn hai ổ bánh của tôi, rất lấy làm thích.Như vậy, họ được thoả lòng hiếu thắng.Tôi tập quên đi dĩ vãng và không nghĩ tới tương lai nữa.Một nhà khoa học trứ danh nói: "Cầu nguyện gây cho ta một năng lực mạnh nhất".Tôi biết nếu để họ nằm ở giường suốt ngày thì chẳng bao lâu họ sẽ khó chịu, không muốn nằm nữa.Khi được chở đến nhà thương, khi phấn đấu với tử thần, ông đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại: "Mỗi tối, tôi tự nhủ phải tha thứ tội lỗi cho mỗi kẻ thù của tôi".Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có.