Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Hồn nhiên đến đáng thương.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Mấy con hổ cũng thế. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Thôi, đứng dậy xem tí đã. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn. Bạn ghét sự đợi chờ. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút.
Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi. Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.
Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới.
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Đến chỗ học không phải để học. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Sự im lặng cũng rưa rứa. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.
Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.