Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ.
Khoảng cách vô hình. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.
Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Mất thương hiệu hơi bị phiền. Cũng có cớ để thôi viết.
À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ.
Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Cuộc đời bạn có nhiều lần vỡ. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.