rồi việc đó nữa không. Nhưng vấn đề không phải ở đó. "Tôi lại thêm rằng, tôi hiểu lòng ông ấy lắm và ở địa vị ông ta, có lẽ cũng hành động như ông.
Ông vừa đi về phòng giấy vừa ăn, gặp người làm vườn nào, người phu nào, ông cũng kêu tên mà chào như hồi ông còn làm Tổng thống. Đó, cách cư xử của bà Eugénie đem tới kết quả như vậy đó. Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm.
"Mới rồi, tôi mời vài người bạn lại dùng bữa trưa với tôi. Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết. Ngôn ngữ ông thiệt lịch sự: ông cho tôi cảm tưởng rằng nếu tôi chịu nhận vinh dự lớn đó, thì tức là ban cho ông một đặc ân".
Gió nói: "Tôi sẽ làm cho anh thấy rằng tôi mạnh hơn anh. Tôi trả lời rằng người đó có lẽ không được dân chúng ủng hộ và nếu cử y có lẽ thất sách. Nếu cuốn sách này chỉ giúp bạn được mỗi một điều là làm tăng năng lực hiểu thấu quan điểm của người khác mà không quên quan điểm của bạn, trong bất cứ trường hợp nào, phải, nếu cuốn này chỉ giúp bạn được bấy nhiêu thôi, thì nó cũng đã đánh dấu một quãng đường đầy ý nghĩa trong cuộc đời làm ăn của bạn rồi.
Tại sao người phàm như chúng ta lại nghiêm khắc hơn Ngài?. Bà già nói: - Cháu nói có lý. Bây giờ tôi biết làm thinh.
Nghĩa là trong thâm tâm y, y nhất định không chịu nhận y có tội. chiều qua người ta không mời tôi dự tiệc. Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2.
Chưa bao giờ người ta nghe ông khen những người giúp việc ông như vậy. Anh ta phàn nàn công việc nặng nhọc quá, làm việc nhiều giờ quá, và xin thêm người phụ. Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được.
Có lẽ còn đổi họ xuống gói hay khuân đồ nữa là khác, để họ hết tiếp xúc với khách hàng. Những kỹ thuật gia giúp việc ông Andrew Carnegie biết rõ giả kim thuật hơn ông nhiều. Muốn đọc cuốn sách này được nhiều ích lợi nhất cần có một đức tính cốt yếu, quan trọng hơn cả những định lệ và quy tắc.
Còn ông Paderewsky, một nhạc sĩ dương cầm nổi danh, rất được lòng người bếp da đen hầu ông trong toa xe lửa riêng của ông. Cảnh nghèo khổ ám ảnh ông ngày đêm, làm ông lo sợ lắm và nhất quyết kiếm sao cho có đủ tiền để bà cụ khỏi cảnh vất vả không kể chết đó. Một hôm, tới một sở thông tin, tôi hỏi một thầy ký chuyên môn tiếp khách, chỉ cho tôi phòng làm việc của bạn tôi, ông Henri Souvaine.
Lòng anh thành thật cho nên làm cảm động tất cả thính giả. Bức thư đó làm cho tôi thấy tôi quan trọng. Cho nên bạn phải nhớ rằng đọc sách này không phải để hiểu biết thêm mà là để luyện cho có những tập quán mới, để dự bị một lối sống mới.