Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.Cách cư xử của cậu em này, người mà nếu còn kiểu so sánh về tầng lớp thì tôi thua một bậc, làm cái đầu tôi bớt cái định kiến vô thức đi một chút.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.