Tôi nghĩ nên kể cho anh nghe câu chuyện này. Lúc bấy giờ, thượng nghị sĩ Estes Kefauver là chủ tọa của cuộc hội thảo bàn về chính sách độc quyền và chống độc quyền. Trong tâm trí không tỉnh táo này, làm sao biết nên hay không nên nói những gì.
Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết. Bởi thế các chương trình của Regis và Kathie Lee rất sinh động và đầy cảm xúc. Ngay từ sáng sớm tôi đã véo tai bên trái, đập tai bên phải, tự nói với mình: Ráng tỉnh táo! Ráng tỉnh táo!.
Nhiều lời đồn đại rằng Sinatra là một người hay cáu giận nhưng tôi lại thấy anh ta nói chuyện rất khôi hài. Và tôi hỏi vị khách của chúng ta câu hỏi đầu tiên: Đừng tiết kiệm những lời khen khi họ làm việc tốt.
Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy. Bạn có thể làm được những điều gì độc đáo? Khoan hỏi công ty sẽ đem lại những gì cho bạn, mà hãy nói những gì bạn có thể làm được cho công ty. Cho dù đang đứng trước bồi thẩm đoàn hay ngồi ăn trưa với một vị khách, Percy Foreman, một luật sư tên tuổi khác, mỗi lần mở miệng là tạo ra một bài diễn văn nhỏ đầy thuyết phục.
Cẩn thận hơn, bạn có thể chuẩn bị trước bằng cách tìm hiểu một loạt các câu hỏi, chẳng hạn như là: Khán giả của bạn thuộc thành phần nào? Họ từ đâu đến? Họ có nỗi trăn trở gì không? Sở thích chung của họ? Họ muốn nghe bạn nói cái gì? Họ muốn bạn nói trong bao lâu? (Điều này rất quan trọng!) Và khi bạn nói xong, liệu họ có đặt câu hỏi với bạn hay không? Còi báo động inh ỏi, xe cứu hỏa và đội cấp cứu… Khi tôi đọc một bài diễn văn, một trong những nguyên tắc cốt yếu của tôi là: Không bao giờ nói quá dài và quá nghiêm nghị.
Ông ấy là một nhà thương thuyết giỏi với tính cương quyết trong từng lời nói. Tôi không phải lo gì cả. Và tốt nhất là hãy tránh những cách nói lóng có vẻ hứng thú với bạn nhưng lại không phổ biến với mọi người.
Và cậu ấy đã vô cùng thành công. Khi thực hiện một chương trình phỏng vấn trên đài, tất nhiên tôi phải chuẩn bị trước một cẩm nang để hỏi. Và anh không giấu cảm xúc chân thật của mình.
Một bài hát không đi kèm nền nhạc. Thế là tôi cứ quanh quẩn ở đó, chờ đợi một cơ hội. Yêu hay ghét đơn giản chỉ là những cảm xúc bình thường cần phải có của một con người.
Nhưng thậm chí ngay sau khi đặt câu hỏi với những người phỏng vấn, bạn lại càng phải lắng nghe nhiều hơn nữa. Quả thật ngồi tham dự mà cứ như đang bị tra tấn vậy. Sau khi đã chuẩn bị kỹ rồi thì bạn hãy xem tiếp những lời gợi ý dưới đây, chúng rất hữu ích đấy:
Nếu làm như vậy, ngay tức khắc khán giả sẽ biết rằng tôi đang nói thật. Tôi, bạn, chúng ta đã phải làm việc ngoài giờ để có tiền học đại học, rồi phải làm ngày làm đêm để thăng tiến trong công việc. Xin thưa, tôi chẳng có tà thuật gì cả ngoài những bí quyết nho nhỏ.