Ông hỏi bà cô: - Thưa cô, nhà cô cất năm 1890? - Phải, chính năm đó.Ông nói: "Bắt người nhà chịu sự rầu rĩ, càu nhàu của mình có ích chi đâu?Mà nếu một trăm bức được mười bức trả lời thì ông phải cho là một sự lạ.Bà là tri kỷ của ông, vừa là bạn đồng tâm, là nguồn an ủi và là quân sư của ông nữa.Mới rồi, sau một tiệc rượu, chủ nhà mời tôi đánh bài.Người ta nhắc cho nó rằng: "Má không muốn cho con như vậy nữa".Và ông ta lấy làm ân hận vì sự đó lắm.Vậy khi biết trước thế nào người khác cũng nói những lời khó chịu với mình, thì mình tự đem những lời đó trách mình đi và người ta sẽ không làm gì mình được nữa.Làm không được, thì ta sẽ thui thủi trên đường đời.Dù sao đi nữa thì cũng có một điều chắc chắn là ta đã cho vì ta muốn thỏa mãn một thị dục - Trong cuốn "Nghệ thuật dẫn dụ hành động của loài người".
