Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.Mặc quần đùi ra đường lạnh.Bạn chấp nhận khuôn khổ như một cuộc chơi đầy thử thách.Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.Bây giờ xã hội như thế thì mình cũng phải theo xu hướng chứ.Bởi cô ta làm giáo viên.Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.