Ông sẽ không thu được một đồng nào hết, vì tôi không đủ sức trả giá ông định, sẽ đi mướn nơi khác để diễn thuyết.Mặt khách hàng tươi như hoa.Duvernoy, một trong những nhà làm bánh mì lớn nhất ở Nữu Ước.Hồi đó, cho mãi tới bây giờ cũng vẫn vỏn vẹn có hai người đó làm hội viên thôi.Tôi ngạc nhiên nghe chúng vui cười giòn giã.Ông hội trưởng một nhà ngân hàng lớn ở Nữu Ước, sau khi nghe vài bài giảng của tôi, có tả rõ cách sửa mình của ông như sau này mà chính ông đã kiếm ra được từ lâu.Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình.Chỉ vài lời khen giản dị đủ cho thành một người tề gia giỏi nhất, cần kiệm nhất.Cho nên chúng tôi quay lại cùng xin ông Grammond phân giải xem ai phải ai trái.Ông nói: "Xin ông đừng để họ in tấm hình đó nữa.
