Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.
Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt.
Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Bây giờ bác đang trăm mối lo. Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.
Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Con mèo lại sán vào tôi. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này. Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng.
Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Có điều, em chã thích.
Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.