Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Bạn có hai giọng chính. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình.
Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Hoặc: Môn này không phải học. Mà càng không được hiểu, cái đầu càng cứng, càng bất cần.
Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Sáng nay chép bài một tí. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.
Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào…
Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.
Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Tôi muốn thử những cách khác.