- Không! – Anh ấy không thể làm được những điều đó đâu. Tôi rất tin cậy anh ta, và thường giao cho anh ta những việc quan trọng. - Thế không phải do số mệnh quyết định người này giàu có, còn người kia phải cam chịu cuộc sống nghèo hèn sao? Ông hãy làm ơn giải thích điều này cho chúng tôi hiểu.
Bạn phải lấy uy tín, khả năng thu nhập và công việc của người đó để đảm bảo. Bọn ông cũng rất lo lắng cho Kẻ cướp biển. Cháu thấy đấy, chính trong thời kỳ bi đát nhất của cuộc đời, công việc vẫn luôn chứng tỏ là người bạn tốt nhất của ông.
– Hadan Gula thành thật trả lời. Con thấy mình là người thật diễm phúc đã được cha truyền thụ cho những kinh nghiệm quý báu ấy: Sau đó, cháu hãy lên kế hoạch chi tiêu hợp lý và không vượt quá số tiền còn lại.
Theo tôi nhận thấy, khắp xứ Nineveh này không gom đủ số lượng đồng để đúc cổng và nhà vua cũng chưa hề nghĩ đến điều này. Ông cảm thấy mình giống một con bò trong cuộc thương lượng đó. Trước đây, tôi cũng nghèo khó và đi làm thuê như các anh.
Bên trong con người tôi bỗng trào dâng một sức sống mãnh liệt. Thật sự cháu không muốn làm việc một chút nào sao? Tội trạng của những kẻ nô lệ đám đánh cắp tài sản của chủ mình để đào thoát là rất nặng và có thể bị đánh chết.
- Đúng, tôi vốn biết điều đó là sự thật. Mạnh mẽ và cương quyết, chàng thúc lạc đà sải bước theo con người uy nghiêm dẫn đầu đoàn lữ hành ấy. - Ở đây, mục đích của việc lên kế hoạch chi tiêu là hợp lý hóa các khoản chi tiêu sao cho vừa bảo đảm những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống, vừa tiết kiệm được tiền bạc.
- Tâu bệ hạ, trước đây thần dân của chúng ta được hưởng cuộc sống sung túc là do bệ hạ đã cho xây dựng những công trình thủy lợi có quy mô lớn, và những đền thờ thần thánh nguy nga tráng lệ. Phía sau lưng ông, đoàn lữ hành lại tiến bước một cách chậm chạp trong đám bụi đỏ mịt mù. - Vậy thì hãy tìm cơ hội chứng tỏ bản lĩnh của mình đi.
Những thực khách khác cũng mang thức ăn đến và vây quanh hai người. - Thời gian trước đây, bà ta sở hữu khá nhiều tài sản và đã từng là khách hàng tốt của tôi. Theo tập tục của những người Syri, thì phụ nữ cũng giống như những người nô lệ, sống phụ thuộc vào người đàn ông trong gia đình.
Vài hôm sau, bỗng nhiên Sasi sai người đến gọi ông và bảo rằng, ông chủ cũ của ông cho gọi ông trở về Babylon. Có phải thế không các vị. Với một nhạc cụ như thế, tiếng nhạc của tôi sẽ tinh tế hơn nhiều, hơn cả lần tôi gảy đàn phục vụ nhà vua.
Nếu tôi gọi tên người thương gia này theo ngôn ngữ của các bạn thì chắc chắn tôi phát âm không đúng, nhưng nếu tôi gọi bằng tiếng Syri, thì có lẽ các bạn sẽ không hiểu. Lúc đó, người nông dân cố ý trở lại chuồng để lắng nghe. Mathon khá bất ngờ trước câu nói của Rodan, nhưng liền sau đó anh mỉm cười thân thiện và nói: