Mọi người vẫn thấy bình thường. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.
Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.
Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Lúc tôi khóc, mẹ khóc.
Là cả ham muốn hành động theo bản chất. Dù lúc này mắt không có nước. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Từ chuyện mất xe cỏn con mà mình giao lưu được thêm một người. Là người thì nên thế.
Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm.
Tóm lại là không được bi quan. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Nhưng bạn muốn về ngay.
Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp.