Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Mà tôi đợi nhiều năm nữa thực tế trả lời.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Mỗi con người trong Loài Người.
Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Này, mày bê cái kia cho chú. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.
Bạn ghét sự đợi chờ. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia.
Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Lại còn hăng nữa chứ.
Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.