Bỗng chị bị tuột mất dép. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.
Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Tốt hơn là nên nhập vai. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.
Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Để tránh những hận thù.
Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.