Rồi ông khen không ngớt miệng: "Thiệt tuyệt; chỉ cần ấn cái nút là xe chạy, chẳng khó nhọc chút chi hết. Thanh niên bây giờ không biết thế nào là một ngôi nhà đẹp. Nói chung, thì người mua phần nhiều sòng phẳng, chịu giữ lời.
Phương pháp thuần hóa tội nhân của ông đã có những kết quả dị thường. Ông đáp: "Nai lưng ra mà làm việc". và chúc các em chơi vui nhé!''.
Vì người ta khéo gợi lòng tự ái của nó. Có nên thử liều hay không? Ông Smith thấy do dự như vậy, ngả lưng trên ghế, mỉm cười nói: "Này ông bạn, tôi biết là ông sợ. Người quân tử muốn tỏ đức với thiên hạ bao giờ cũng tự lùi lại sau.
Vậy mà bức thư sau này được 50 phần trăm thư trả lời, có phải là năm lần mầu nhiệm hơn không? Và những bức thư hồi âm dài tới hai ba trang, tràn trề tình thân ái, lòng hăng hái và những lời khuyên có ích! Bức thư đó đây. Chàng liều mượn hai ngàn rưỡi mỹ kim rồi đi về miền Đông. Vậy muốn thay đổi thái độ của người khác mà không làm cho họ phật ý, giận dữ, bạn phải theo quy tắc thứ ba sau này:
Chúng ta cũng vậy, lần sau có muốn "xài" ai, hãy rút tấm giấy 5 mỹ kim ở trong túi ra mà ngắm hình Lincoln trên đó rồi tự hỏi: "ở vào địa vị ta, Lincoln xử trí ra sao?" và muốn sửa đổi người, ta hãy sửa đổi ta trước đã. Xét cho cùng, tôi chỉ là một người cần được tình thương yêu cũng như những người khác. Đọc thư bà ta, tôi tự nhủ: "Cảm tạ Trời Phật đã thương, không bắt tôi làm chồng con mụ này!".
tinh thần hiểu biết lẫn nhau. Chơi như vậy mà còn thú gì nữa!. Phải ráng hết sức để chứng minh rằng mục đích mà cả hai bên đều muốn đạt giống in nhau, nhưng chỉ có phương tiện đưa đến mục đích là hơi khác nhau thôi.
Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng. Ông bắt tay hai đại tướng đó nói: "Xin mời hai Ngài ngồi xuống đây, chắc hai Ngài mệt lắm". Vậy muốn cho người khác theo ý kiến mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ ba sau này:
Ngôn ngữ ông thiệt lịch sự: ông cho tôi cảm tưởng rằng nếu tôi chịu nhận vinh dự lớn đó, thì tức là ban cho ông một đặc ân". Từ trước, chưa có nhà chế tạo nào hỏi ý kiến tôi hết. Tôi tính thử làm càn một lần nữa xem sao.
Đó, bà Tolstoi phải chuộc những cơn giận, lời dọa nạt, lời trách móc với cái giá đó. "Hôn nhân là việc quan trọng nhất trong đời, quan trọng hơn cả sinh và tử". Chương Mười Một Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của người
Von Bulow tự nhún để khen ngợi, biểu dương Người, và Hoàng đế đại xá cho hết, vui vẻ truyền: "Trẫm và ngươi không nên rời nhau. Ai chế giễu ông rằng dùng đồ lòe loẹt vô dụng đó để thưởng những người đã nhiều lần vào sanh ra tử với ông, ông đáp: "Loài người vẫn bị cai trị bằng những đồ lòe loẹt đó". Cái đó có chi lạ? Ai trong chúng ta mà không tự cho là quan trọng, tối quan trọng? Dân tộc cũng không khác chi cá nhân hết.