Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta.
Mất mất người kể chuyện. Nhưng thấy cũng hay hay. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường.
Chú công an hay cảnh sát gì đó bảo: Đó là chuyện của cậu. Đã đi một số cây số. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Chúng tôi đi thay quần áo. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Có lí do cũng không khóc. Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.
Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Người yêu càng quí chứ sao.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà.
Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Tôi có thể giết họ bằng nhiều cách. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này.
Mực thước và tự nhiên. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Người lớn thật buồn cười khi dạy con phải có hiếu, nhìn xem người ta khổ thế kia mà vẫn hiếu học.