Làm một bài thơ dở để được khen.chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máyBạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến.Hoặc: Môn này không phải học.Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ.
