Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.Dùng hay không dùng thì có sao.Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về.Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.