Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Nhưng em thèm được khỏe lại. Từ nay thôi hẳn đá bóng.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Có điều, người người làm kinh tế, nhà nhà làm kinh tế.
Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng. Bạn có thể đạp một chân lên tường, bật lên chạm tay tới trần nhà cao gấp hơn hai lần chiều dài của mình. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung.
Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ.
Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.