Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu.
Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Mẹ vòng sang bên trái tôi.
Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Cái đó, chúng đưa ra không khó. Mẹ, tôi và một người quen.
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ.
Làm một bài thơ dở để được khen. Kể cả cái nhàm chán. Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn.
Hai bên dè chừng nhau. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật.
Nhưng mà tôi bỏ học. Câu chuyện có vẻ như vầy. Không biết bác có nhớ chuyện này không.
Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát.
Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Trước đây, nếu bạn đột ngột bỏ đi thì mọi người sẽ lại huy động lực lượng tìm cho bằng được, rồi chắc sẽ họp gia đình và tổng phê bình.
Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi.