Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Nhường nhau nhiều khi chẳng ai được ăn. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá.
Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Chúng ta có hai cái rỗng.
Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Thế thì là thiên tài thế nào được. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Không trình bầy nữa.
Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.
Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Thế nên tôi đã tìm mua tất cả các tác phẩm của ngài cho ông cụ.
Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Chả muốn viết tí nào.
Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.