Mình không bao giờ thả.Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì.Dù không bao giờ có tận cùng.Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe.Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt.Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí.Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.