Tôi đã mất một thời gian dài để hiểu được tầm quan trọng của ngôn từ lịch sự, đúng mực.Nhưng tôi lại không nghĩ trì hoãn luôn luôn là điều tệ hại.Vấn đề không phải là ta có bao nhiêu, mà là chúng ta cảm nhận về những điều chúng ta đang có như thế nào…Quy tắc duy nhất là những lời nhận xét không nhắm đến vẻ đẹp bề ngoài và trang phục quần áo.Hoàn cảnh của Frankl còn tệ hơn tôi nhiều.Tôi đã nghe người ta lăng mạ nhau thẳng thừng khi bàn cãi những điều chẳng có gì là quan trọng về những ban nhạc rock hoặc những vấn đề khác.Chúng ta lớn lên, được dạy bảo những chuẩn mực đạo đức và từ trong tiềm thức, chúng ta luôn mong muốn mình trở thành một người tốt.Trong thế giới không hoàn hảo đó, chúng ta không hề đơn độc.Sau đó tôi hỏi: Loại nào các bạn thường nghe thấy nhiều nhất? Đáng tiếc là câu trả lời luôn giống nhau.Khi nhìn lại những thất bại của mình, câu hỏi Liệu ta có còn gặp thất bại nữa hay không? không còn ý nghĩa nữa vì chắc chắn tất cả chúng ta đều có lúc sẽ thất bại.