Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo.
Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Ông anh chuyển sang bể nóng.
Vào ngủ tiếp đi con. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót.
Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.
Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Tôi thấy thế là tốt. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.