Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.
Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng. Cho từng tờ vào lửa. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Giữa thẳng thắn và kiêng nể. Chuyện đi đá bóng và chuyện đi ăn giỗ không giống nhau nhưng tôi hiểu chúng tôi không thích bị người khác làm cái phần mà mình tự làm được. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm.
Đời sống họ không cần những sự kinh động. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Không thiếu những học viên của trường an ninh gần đó dù đã đến giờ cấm túc.
Sau khi ngáp chừng ba cái trở lên. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.