Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Dù chỉ là một nhân vật.
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Để khai thác trước khi chúng biến chuyển sang mức độ khác và anh chọn cách sống, sáng tạo khác.
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Tôi nhất quyết không đi. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Chính trị là một cuộc chiến. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Có đến hàng trăm con.
Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Tiếng còi xe ngoài đường vẫn ngân đều.
Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết.
Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Mà đời người thì có mấy đâu. Nhưng họ chắc vẫn có cảm giác thất lạc những khao khát của mình.