Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Dù lúc đó chả nghĩ gì. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Ta cõng nàng đi trên sóng. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc.
Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn. Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa. Giữa hiện thực và huyền ảo.
Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn. Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.
Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Đây là một sự tham lam. Nó góp phần cải thiện mối quan hệ ít hiểu nhau.