Nhất là những người bán hàng thường mắc tật đó nhiều lắm. Người ta cho rằng tánh hạnh bà như vậy; bởi vì bà mắc bệnh thần kinh. Ông trước làm giám đốc thương mãi tại xí nghiệp Johns Manville, hãng làm những mái nhà phòng hỏa và bây giờ chỉ huy phòng quảng cáo tại công ty Palmolive Peet, lại đồng thời làm hội trưởng "Liên đoàn" các nhà quảng cáo nữa.
Vậy, muốn cải thiện người mà không làm cho người đó phật ý, giận dữ, bạn hãy: Họ quên rằng đối với đàn ông, nét mặt nụ cười quan trọng hơn tơ lụa khoác lên mình. Ông giảng giải với họ một cách thân mật, khéo léo đến nỗi thợ đình công trở lại làm việc mà không hề nhắc tới sự xin tăng lương nữa, mặc dầu trước kia họ chiến đấu dữ tợn như thế.
Bà khách quý nhất của tôi, đáng lẽ phải đưa món ăn mời trước, thì anh lại nhất định mời sau cùng. Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn. Vợ chồng tôi đã âu yếm mà xây dựng nó, sau khi ấp ủ nó trong lòng gần nửa đời người.
Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được. Bà chẳng hoàn toàn chút nào. (Con thử tưởng tượng, có ai, cha mà mắng con như vậy không?).
Vài bức thư chép lại trong chương này đã có kết quả mà có người cho rằng bội phần mầu nhiệm kia. Kiếm được một cái chòi ở giữa vườn nhỏ rồi ở đó. Người lớn thì kể lể dài dòng những tai nạn, bệnh tật của mình và nhất là những chi tiết trong lúc bị mổ xẻ.
Thiệt là nhục nhã, tôi giận lắm. Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi. Vậy ta phải hết sức trổ tài cho họ vừa lòng".
Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Andrew Carnegie, hồi nhỏ chỉ được học có 4 năm, nhưng vì sớm hiểu bí quyết đó, nên hồi bắt đầu kiếm ăn, mỗi giờ công được có 4 xu, mà tới sau này tính ra ông đã quyên vào những việc từ thiện tới ba trăm sáu mươi lăm triệu đồng. Vừa đẹp trai, vừa hùng hồn, Daniel Webster là một trong những luật sư nổi danh nhất thời ông.
Khi bạn muốn cho một thính giả tin theo bạn thì ngay từ đâu câu chuyện, bạn phải tránh đừng nêu lên những quan điểm mà bạn và người đó bất đồng ý. "Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông. "Ông Smith, ông đã đắc lực giúp chúng tôi (nếu quả có vậy).
Đó là một sự rất đáng tiếc. Sau khi cưới, nhà tôi cần kiệm từng đồng và làm ăn cho vốn tôi sinh sôi nảy nở. Còn như tôi, tôi vẫn nghĩ rằng kiểu của tôi tốt, và nếu ông để cho tôi làm theo kiểu đó, thì tất nhiên tôi cũng phải gánh lấy hết cả trách nhiệm".
Cho nên cha kéo, con đẩy. Cho nên lần sau gặp ông, tôi nói ngay tới liên đoàn của ông. Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng.