Tài liệu ấy có nâng cao tin thần họ không?. Vài năm trước, một thanh niên tên Robert Hutchins vừa đi làm - khi làm bồi, khi đốn củi, khi dạy tư, khi bán hàng ở một tiệm cắt áo - vừa học, mà giật được bằng cấp của Đại học Yale và tám năm sau được làm hiệu trưởng trường Đại học Chicago, lớn vào bậc thứ tư ở Mỹ. Rồi thì ông gặp một chuyện rủi, tai hại đến nỗi giết ông được.
Điều đó cũng không lạ. chỉ là những thói xấu, không kém không hơn". - Sự làm lụng cho ta sự can đảm, mà sự can đảm, cũng như lòng tự tín, đã giúp Emerson lưu danh muôn thuở".
Épitète sống cách ta 19 thế kỷ, mà y học bây giờ cũng phải nhận lời ấy là đúng. Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà. Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo.
Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy. Trong một thời gian khá lâu, thi hào nhớ cảnh ghê rợn ấy nên đau xót quá đến gần hoá điên; nhưng may sao ông còn ba đứa con nhỏ phải chăm sóc. Nhưng khi lại ở Lynn, bà mới tới khúc quẹo quyết định trong đời bà.
Nhưng ông không điên. Thành công liên tiếp như vậy, nào đâu phải chuyện rủi may!". 000 nghề đó, và bốn phần năm nữ học sinh cũng thế.
Đọc mỗi chương để biết đại ý. Sau, tôi tìm đến ông và yêu cầu ông thuật đời tư cho tôi nghe. "Tôi không điên tới mức tin rằng chỉ mỉm cười thôi mà hết được bệnh nội ung, song tôi quyết tin rằng tinh thần khoan khoái giúp cơ thể thắng được bệnh.
Nằm trên giường và tin rằng sẽ chết trên đó, bà mở Thánh kinh ra, rồi như Chúa dun ruổi gặp đoạn Thánh Mathieu kể: "Họ chỉ cho người một bệnh nhân đau chứng tê liệt nằm trên chiếc chõng; và Giê Su nói với bệnh nhân" "Con, con can đảm lên con. Ta thù oán chúng, chắc chắn là chẳng làm cho chúng đau đơn chút nào, mà trái lại làm cho đời là luôn luôn thành ác mộng. Ông nghĩ tới những tư tưởng tích cực, can đảm và không chịu để thất bại đè bẹp ông.
Như vậy thì có nỗi lo lắng về tiền bạc nào mà họ không thắng nổi? Không bao giờ tôi rảnh một giây để lo tới cái gì khác ngoài công việc đương làm, và đêm tới, chân đau như dần, cũng không còn nghĩ gì được. Bây giờ tôi bận việc tới nỗi không có thời gian để buồn lo.
Nhưng Berlin lại chân thật khuyên rằng: "Đừng làm việc đó. Áp lực của mạch máu tăng lên. Lời khuyên đó không phải riêng của bác sĩ Richard C.
Bác sĩ Nathaniel Kleitmar, giáo sư ở Đại học đường Chicago, đã nghiên cứu nhiều hơn ai hết về sự ngủ, và nhờ vậy đã nổi danh khắp thế giới. Bà đau tim thiệt không? Thiệt. Ít người phải dùng đến cực hạn năng lực của mình, vì chúng ta có những nguồn mãnh lực thăm thẳm không bao giờ dùng tới".