Như đã nói, độc giả rất lười tìm đọc sản phẩm chưa có thương hiệu. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Nó là một sự phối màu khá đẹp. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt.
Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Sống là gì nếu không có khoái cảm.
Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.
Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Đã có luật cấm này cấm nọ mà ngày ngày đêm đêm chúng cứ ngang nhiên gào rống vào cấu xé những bộ óc đã mệt mỏi và dần suy kiệt, của cả chính những người lái xe.
Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Cuối mùa lại ra đợt mới.
Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật.
Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.