Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu.Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng.Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
