Ông đi lại bến xe mà đầu óc rỗng không.Tôi biết rằng theo lệ bạn có một giờ (mà sự thực thì thường là giờ rưỡi) vào giữa trưa để ăn cơm.Suy nghĩ về lẽ nhân quả, người ta sẽ mất vẻ mặt vô lý, không thấy bực mình hay đau khổ khi gặp nghịch cảnh, người ta sẽ thấy nỗi khổ ở đời giảm đi mà niềm vui thì tăng lên.Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ.Khi đã điều khiển phần tử vô kỷ luật nhất trong cơ thể phức tạp của ta thì ta phải tròng ngay ách vào cổ nó.Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.(Tôi biết sẽ có độc giả bất bình, trách tôi nói xấu công chức thành phố, nhưng tôi không thay đổi ý kiến vì tôi đã biết rõ thành Luân Đôn).Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại.Xin bạn đừng tỏ vẻ mỉa mai khi nghe hai tên ấy.Bây giờ chúng ta kiểm điểm lại xem mỗi ngày để dành thì giờ được bao nhiêu.
