Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình.Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Cái nồi inox đen sì.Dù chỉ nhả ra từng tí, từng tí một cho một người nhiều thụ động.Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.
